Sách » Văn Học Trong Nước » Các nhà văn Việt Nam thế kỷ 20
Trần Diễn
NHÀ VĂN TRẦN DIỄN Tiểu sử: Tên thật: Trần Diễn Sinh năm: 1944 Nơi sinh: Hà Nam Thể loại: Truyện, Tiểu thuyết, Các tác phẩm: Mã số 07 (truyện ngắn phản gián 1984) Cuộc truy tìm T72 (tiểu thuyết, 1986) Đường dẫn đến tội lỗi ( tiểu thuyết 1988) Bức thư giải oan (tiểu thuyết 1989) Trùm phản chúa,(tiểu thuyết 1990) Mihara -người bạn Nhật (tiểu thuyết 1990) Đứa con lạc mẹ (tiểu thuyết 1991) Hai người tìm nhau (tiểu thuyết, 1992) Yêu người xứ lạ (tiểu thuyết 1992) Kịch bản phim truyện Người cận vệ (1990) Chạy trốn qua đêm (tập truyện, 1994) Trần Diễn -Tiểu thuyết, 3 tập, 2003) Giải thưởng văn chương: Giải thưởng Hội Nhà văn và Bộ Công an về đề tài Vì an ninh Tổ quốc và bình yên cuộc sống cho tác phẩm Đứa con lạc mẹ. Giải thưởng 10 năm văn học về đề tài an ninh Tổ quốc và bình yên cuộc sống cho tiểu thuyết Bức thư giải oan. Giới thiệu một tác phẩm:
Yêu Người Xứ Lạ
Đợt sóng như bị thần biển thúc xô bờ đập vào đá, tung bọt trắng xóa làm cô gái rùng mình. Huy bước đến gần hơn. Và chính lúc ấy Vương Huy phát hiện dưới hàng mi cong như vòm nhà thờ rực lên ngọn lửa căm uất. Khi phát hiện thấy Vương Huy nhìn mình quá thô thiển, cô đứng dậy không phải để trốn chạy mà buông ra một câu chửi thật phũ phàng: - Mày cũng là thằng khống nạn! Vương Huy sửng sốt nhìn cô gái định để phân bua điều gì nhầm lẫn chăng, nhưng cô không để ý mà tiếp tục giọng căm uất: - Mày cũng là thằng bợm. Và chính từ “bợm” đã giúp anh nhận ra cô gái đó làm ở “Nhà Hàng Dạ Lan” mà có lần anh đã đến. Trái tim anh như bị thắt lại, đau nhói. Anh không dám nhìn cô gái mà cúi mặt, phân trần: - Tôi là nhà báo nên tối hôm đó đến nhà hàng để tìm hiểu viết bài chứ có phải mua vui qua thể xác đàn bà đâu. Giọng nói chân thành của Vương Huy làm mạch máu trong cơ bắp cô gái có phần thư dãn hơn, song anh vẫn cảm thấy trên môi cô một nụ cười chua chát. Hai người đứng im lặng nhìn nhau như có vẻ hồ nghi điều gì, lại có vẻ như dò tìm thực hư. Sau những giây phút nhìn nhau, hai người đều có cảm giác băn khoăn về điều mình vừa nói. Gió biển vẫn vô tình mang theo hơi nước xộc tới làm cô gái rùng mình. - Trông cô xanh quá. Về đi kẻo cảm lạnh mất. Đã một tuần nay cô gái sống trong tâm trạng sợ hãi, buồn lo và đơn độc nên nghe thấy câu nói ân cần, chăm sóc âu yếm của Vương Huy, tự nhiên lồng ngực cô phập phồng xúc động. Nhưng thân thể quá yếu mệt sau nhiều ngày mất ăn mất ngủ, cộng thêm hơi lạnh của biển và xúc động đột ngột làm mặt cô tái nhợt, chân khuỵu xuống, ngã vật ra trảng cát. Vương Huy hốt hoảng quỳ sụp xuống bế cô vào lòng đứng lên. Gió biển vẫn vô tình ào tới. Vương Huy cởi áo khoác ngoài quấn ngang người cô gái chạy lên bờ. Đầu cô gái ngả về phía dưới, tay buông thõng, mặt xanh xao và bất động. Chạy bộ được một đoạn, Vương Huy nhờ một chiếc ôtô chở cô gái đến bệnh viện. Xe dừng lại, Vương Huy bế cô gái chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
|